Hương tóc mơ màng hương cố nhân.
Người xưa lưu lạc bước phong trần.
Hồn thơ rũ rượi sầu ngăn cách.
Lá chết rơi nhiều quyện gió đông.
Hương đâu đây còn vờn quanh hiên Lãm Thúy mà ta cứ ngỡ là hương của người yêu tri kỷ năm... nào.
Ta trở về đây trong tiếng nấc nghẹn ngào ôi mấy dòng thơ lạc vận bản nhạc sầu cùng dở khúc tiêu tao.
Cố nhân ơi trên đôi môi còn phảng phất rượu tương giao nay đất khách nàng lạc loài thân lữ thứ.
Ta bỡ ngỡ nhìn quanh phong cảnh cũ cội đào xưa vẫn ủ rũ mơ buồn
Hàng lệ liễu trong ngày vui buổi trước lá đào rơi nhắc nhở cuộc tao phùng.
Ta đã về đây sao bật tiếng tơ đồng ôi Nhân diện bất tri hà xứ khứ đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Hoa đào ơi đừng cười cợt gió đông để cho tầng rêu biếc phủ mờ hiên Lãm Thúy.
Ta về đây chưa vơi nguồn suối lệ sao cánh đào xưa mãi cợt gió đông về
Kiều nương ơi nàng đi đâu vắng dạng gót hoa hài còn đọng dấu thềm rêu.
Tình ta còn nặng lắm nàng ơi dù góc bể ven trời ta vẫn nhớ.
Cố nhân ơi mực mài nước mắt mấy vần thơ gởi đến cố nhân.
Đoạn trường mộng lý căn duyên liễu bạc mệnh cầm chung oán hận trường.
Kiều nương ơi bởi nặng số đào hoa nên nhất phiến tài tình thiên cổ lụy.
Bơ vơ trước cổng.
Lan Đình ta đứng một mình khẽ gọi cố nhân ơi.. |
|
|