Xưa yêu trăng mà Hàn Mặc Tử đau thương,
hay yêu ai mà hồn lạnh buốt đêm sương.
Từng câu thơ lệ máu kêu tên người tình.
Yêu người hay thương phận mình,
gầy héo trong tuổi xanh!
Ôi trăng xưa bên lầu ông Hoàng đó,
câu thơ yêu gieo vào cơn tình nhớ.
Để đêm đêm mơ tìm bóng dáng Mộng Cầm,
mà đau nhói tâm thần vì màu trăng buốt không gian
Làm sao người hỡi!
Bao giờ tình chết theo nhau,
bao giờ trời hết trăng sao,
thơ gào thét rỉ máu!
Hồn đã tan tành, tình ơi sao nỡ đành,
bỏ mặc một kiếp thi nhân lạnh căm.
Rồi anh gục chết, im lìm một bóng trăng nghiêng,
tơi bời từng tiếng thơ điên, thắp tình sử sáng mãi...
Rồi có khi nàonhìn trăng ai nhớ rằng,
có một đời thơ không nguôi điêu linh!
Ôi trăng xưa ngợp hồn Mặc Tử tang thương,
Trăng yêu đương chỉ còn quạnh vắng thê lương.
Trời Qui Nhơn ngàn sóng than van nghẹn ngào.
Trăng tàn phơi bia mộ sầu, để xót xa người sau...
Ai mua trăng bên lầu ông Hoàng đó.
Ai mua trăng xin đừng mua tình đau.
Tình trăm năm đâu hẹn mãi đến bạc đầu!
Trời Phan Thiết nhiệm màu,
vì chuyện tình quá thương đau.
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình duyên ước hẹn thề! |
|
|